Gắn bó với bệnh viện đã hơn 20 năm, điều dưỡng Nguyễn Thị Thùy (Phòng Điều dưỡng, Bệnh viện K Trung ương) luôn được đồng nghiệp nhắc tới với sự tận tâm, nhiệt tình, cống hiến hết mình vì người bệnh ung thư.
Cần mẫn “chiến đấu”giữa tâm dịch
Từ nữ điều dưỡng công tác 12 năm tại khoa Phẫu thuật gây mê hồi sức, sau đó chuyển công tác sang một số đơn vị như Khoa Ngoại bụng I, Khoa Hồi sức cấp cứu, chị Thùy đã quen với hình ảnh người bệnh ung thư diễn biến nặng luôn cần chăm sóc đặc biệt; nhiều đêm trắng cùng đồng nghiệp giành giật sự sống cho người bệnh.
Từ cuối năm 2019, chị chuyển về Phòng Điều dưỡng, với nhiệm vụ tập trung phát triển, nâng cao chuyên môn của đội ngũ điều dưỡng tại các đơn vị và quan trọng hơn là truyền cho họ cảm hứng, tình yêu nghề, tận tậm vì người bệnh.
Tháng 5/2021 là thời điểm khó khăn của Bệnh viện K khi cả 3 cơ sở của BV cùng bị phong tỏa để phục vụ công tác phòng chống dịch. Hơn một tháng là khoảng thời gian hơn 3.000 người bệnh, cùng người nhà và cán bộ y tế đồng hành, sẻ chia với một tinh thần đoàn kết quyết tâm cao cùng vượt qua dịch bệnh. Khi tình hình dịch đã ổn hơn thì các cán bộ được luân phiên trở về nhà, nhưng riêng với cá nhân điều dưỡng Nguyễn Thị Thùy thì lại có những điều khác biệt.
30 ngày xung phong thực hiện nhiệm vụ vận chuyển nhu yếu phẩm lên các đơn vị là từng ấy ngày chị không vắng mặt. Tinh thần trách nhiệm và sự cần mẫncủa chị được hiện rõ trong từng động tác, từ xếp đồ, phân loại, khoa này cần thêm bao nhiêu quạt, khoa kia chưa đủ nước, khoa này nhiều BN mới mổ nên thêm cháo, sữa... Ngoài ra, chị còntrực tiếp đến từng khoa lâm sàng để tham gia hướng dẫn, hỗ trợ công tác chăm sóc người bệnh và kiểm soát nhiễm khuẩn, đặc biệt là các khoa có ca bệnh yếu tố dịch tễ liên quan đến Covid-19. Chị luôn cố gắng và quan niệm “mình coi người bệnh như chính người thân của mình”.
Giữa cái nắng hè gay gắt, mồ hôi ướt sũng, kính chắn giọt bắn mờ đi và có lẽ đôi lần mồ hôi lẫn cả những giọt nước mắt vì nhớ nhà thương con, nhưng người ta vẫn thấy rõ nụ cười thường trực trên gương mặt người phụ nữ có vóc dáng nhỏ nhắn ấy, cùng câu nói quen thuộc khi nữ điều dưỡng đến các đơn vị đưa đồ: “Các bác cùng cố gắng nhé, sẽ sớm được trở về nhà thôi".
Ngày mà Bệnh viện chiến thắng, khi đồng nghiệp cùng thu dọn đồ đạc trở về nhà, cũng là lúc chị tranh thủ chăm chút cho các chậu hoa, cây xanh của cả dãy phòng. Chị chưa thể trở về nhà bởi lý do: “Con gái lớn nhà mình chuẩn bị thi, mình mà trở về từ tâm dịch thì sợ con bị ảnh hưởng tâm lý, con có thể sẽ phải thi riêng phòng với các bạn khác, nên mình ở lại BV thêm 1 tuần mới về nhà" - Nói xong chị lặng lẽ quay đi, không giấu được những giọt nước mắt sau bao ngày kìm nén vì xa con.
Sau hơn 40 ngày mới được trở về đoàn tụ cùng gia đình, cả con cả mẹ đều mừng lắm. Chị bảo "đấy là lần đầu tiên tôi khóc nhiều như thế. Khóc vì hạnh phúc, vì thương con. Bé út nhà tôi còn không tin là mẹ trở về vì tôi không hề báo trước”.
Xung phong chi viện cho miền Nam sau vài ngày đoàn tụ cùng gia đình
Chị Thùy trở về nhà ít hôm cũng là thời điểm những ngày “nước sôi lửa bỏng”, căng mình chống dịch của các đồng nghiệp phương Nam. Các đồng nghiệp lại thấy cánh tay nhỏ bé xung phong đầu tiên chi viện cho miền Nam ruột thịt chính là chị Thùy. Khi nằm trong đoàn công tác số 1 của Bệnh viện K chi viện cho TP.HCM, trực tiếp nhận nhiệm vụ tại BV Hồi sức Covid-19 TP.HCM, chị Thùy không khỏi xót xa khi thấy "Ranh giới giữa sự sống và cái chết quá mong manh. Nhưng tất cả những nỗi niềm ấy đều phải gác lại thật nhanh, tất cả phải cùng tập trung cao độ vào mục tiêu lớn hơn, đó là giành lại sự sống cho những người bệnh rất nặng”.
Sau 2 tháng chi viện miền Nam, BV có đoàn công tác mới được cử đến, nhận nhiệm vụ thay đoàn công tác số 1, chị nằm trong danh sách cán bộ trở về Hà Nội nhưng cánh tay ấy lại xung phong lần nữa - với mong muốn được ở lại TP.HCM để tiếp tục công tác. Chị tâm sự: “Công tác ở đây 2 tháng, tôi đã dần quen với công việc và đặc biệt đã hiểu rõ hơn về việc chăm sóc người bệnh cấp cứu nên tôi hy vọng ở lại sẽ giúp được phần nào cho đoàn công tác mới nhận nhiệm vụ khi họ còn nhiều điều chưa quen”.
Nhớ lại kỷ niệm giữa tâm dịch miền Nam, nhiều người bệnh thiếu máu mà phải cấp cứu, chị Thùy đã tham gia hiến máu tình nguyện bằng tất cả tình cảm trách nhiệm của người điều dưỡng, với tâm niệm “Một giọt máu cho đi - một cuộc đời ở lại”, và mong sự hồi phục sớm trở lại với người bệnh. Nhưng chị bảo, mỗi khi cầm trên tay tờ giấy chứng nhận hiến máu, cũng đều bồi hồi như lần đầu. “Đây là lần hiến máu thứ mười mấy rồi tôi cũng không nhớ rõ nữa, bởi năm nào tôi cũng hiến”, chị Thùy chia sẻ.
“Chị Thùy siêu nhân”, biệt danh đồng nghiệp dành cho chị Nguyễn Thị Thùy nói lên phần nào những cống hiến lặng lẽ vì sự nghiệp chăm sóc người bệnh tại Bệnh viện K của nữ điều dưỡng nhỏ bé này./.
Hương Giang