- Trước kia nơi đây là mảnh đất cuối làng chó không thèm xả thải. Rồi làng thành phố và nhà tầng, biệt thự mọc lên san sát, chỗ này chỉ để ném rác ra tập kết. Sao ông quyết định khởi nghiệp ở đó?
- Ờ, ông hỏi thế cũng khó trả lời. Gọn lại là tôi nhìn thấy nhu cầu của người ta.
- Tôi cũng nhìn thấy như ông, cũng bán hàng ăn như ông, mảnh đất giữa làng của tôi đắt gấp nhiều lần mảnh đất của ông, đầu tư khang trang hơn ông, đường đi thuận tiện… Thế mà lượng khách của tôi chỉ bằng non nửa của ông là sao?
- Một miếng giữa làng bằng một sàng xó bếp. Ông ở giữa làng thì khách vào đó bét ra phải là người có chút máu mặt. Tôi ở cuối làng bình dân nên ai vào cũng được. Khách nhiều mà chưa chắc lãi bằng ông. Đông khách thì mỏi tay, lấy công làm lãi thôi ông ơi.
- Ừ, chả biết thế nào. Sắp tới ông có dự định gì không? Hay là góp tiền với tôi mua mảnh đất đầu làng rồi làm ăn chung? Chỗ ấy gần đường lớn, tương lai sáng lắm ông à!
- Ông nói tôi cũng thấy hấp dẫn, tiếc là bây giờ không chung vốn với ông được. Tôi đang gom tiền và vay mượn cho thằng cu con khởi nghiệp ở châu Âu.
- Úi chà, ghê thật, ném tiền qua cửa sổ thì quá đỉnh rồi!
- Đỉnh gì đâu? Cháu nó khởi nghiệp thôi, sau này thành hay bại cũng trở về mảnh đất cuối làng này. Ngựa già quen đường cũ, như tôi với ông ấy mà./.
Mic